Làm công việc mình yêu thích, thì cả đời sẽ không phải làm việc ngày nào
camxu
19/10/2022
Cô Huyền Trang là một trong những giáo viên được yêu thích nhất tại Tiếng Trung Cầm Xu, học viên nào đã học lớp cô Trang một lần thì sẽ đặt gạch theo cô đến hết khóa. Cùng lắng nghe những chia sẻ đầy ý nghĩa về sự nghiệp “trồng người” của cô giáo triệu like này nhân dịp 20/11 nhé!
Để mà chỉ dùng một câu nói tâm đắc diễn tả về công việc của mình thì có lẽ đó chính là câu nói này. Mình từng là một du học sinh trở về từ trường Đại học Tài chính Trung ương ở Bắc Kinh. Chuyên ngành mà mình học không phải là tiếng Trung. Nhưng cũng vì niềm yêu thích đối với tiếng Trung mà khi trở về nước mình đã lựa chọn làm công việc phiên dịch.
Mình đã làm nghề phiên dịch – biên dịch trong 6 năm. Lúc đó, mình thật sự cảm thấy mình đã tìm được công việc yêu thích và phù hợp với bản thân nhất trên đời rồi. Công việc phiên dịch không chỉ giúp mình thoả mãn được đam mê đối với Tiếng Trung mà còn mang lại cho mình một thu nhập tương đối tốt. Những tưởng mình sẽ gắn bó với công việc đó mãi, nhưng thời kì Covid ập đến, kéo theo rất nhiều thay đổi mà chúng ta không ngờ tới.
Thời kì đầu Covid, lượng người Trung Quốc nhập cảnh vào Việt Nam thưa thớt dần, các đối tác dịch của mình cũng không còn nhiều như trước nữa, các công ty tuyển dụng phiên dịch mà có chế độ tốt cũng rất hiếm hoi.
Như một cái duyên, vào một buổi tối cách đây tầm 3 năm, mình tình cờ nhìn thấy tin tuyển dụng của trung tâm, một suy nghĩ loé lên trong đầu mình rằng cứ thử xem sao. Ban đầu, bạn trai lúc đó của mình – cũng là chồng mình bây giờ còn khá là lo lắng vì trông mình không hề có phong thái nào của một cô giáo hết.
Trong khi chờ đợi kết quả phỏng vấn, bọn mình còn đùa nhau là “Nếu em mà được nhận thì tự nhiên anh lại là bạn trai của một cô giáo à?”. Nhưng rồi mình đã được nhận thật, trải qua quá trình đào tạo, mình đã thực sự trở thành một cô giáo.
Đến bây giờ mình vẫn nhớ như in cái cảm giác khi mình có tiết dạy đầu tiên. Là một phiên dịch đã dịch rất nhiều cuộc họp, cuộc đàm phán có sự tham gia của rất nhiều người, nhưng ngày hôm đó lần đầu đứng trên bục giảng, đứng trước học viên, mình đã hồi hộp đến nỗi giọng còn run lạc cả đi.
Nhưng sau đó đến chính mình cũng không ngờ rằng ngày hôm đó chính là cánh cửa đầu tiên dẫn mình bước vào một thế giới mới hoàn toàn khác. Ngày nào mình cũng mong chờ đến giờ đi dạy, khi đứng giảng bài cho học viên mình hoàn toàn đắm chìm vào bài giảng mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Nhìn thấy học viên hiểu bài, học viên cảm thấy thú vị mỗi khi đi học, điều đó khiến mình cảm thấy rất vui khi đi làm mỗi ngày, những điều mình làm trở nên có ý nghĩa. Có lẽ vì thế mà không có một buổi dạy nào mà mình cảm thấy “phải đi dạy” cả. Từ bao giờ mà việc “đi làm” chính là “sở thích”.
Đến bây giờ, khi xã hội dần trở nên “bình thường hoá”, thị trường phiên dịch có dấu hiệu tấp nập trở lại, nhưng thay vì trở lại làm một cô phiên dịch thì mình vẫn ở đây – vẫn lựa chọn làm một cô giáo.
Thật ra, mọi người hay nói là làm cô giáo không giàu được đâu, nhưng những gì mình nhận về thì nhiều lắm. Đó là sự yêu quý vô vàn của học viên, sự gắn kết của đồng nghiệp và sự tôn trọng của mọi người!