x

Chị Bùi Ánh

Admin

30/06/2023

KHI ĐỘNG LỰC ĐẾN TỪ UẤT ỨC

Uất ức nào lớn hơn cảnh ngồi yên nhìn đồng bào mình bị chà đạp mà không làm gì được?

Chị Ánh làm việc tại một nhà máy sản xuất giày thể thao có chủ là người Trung Quốc. Bộ phận văn phòng không phải xuống nhà xưởng, công việc làm bạn lâu năm với bàn giấy và văn kiện.

Cho đến một ngày, chị Ánh chứng kiến cảnh chủ người Trung Quốc chỉ tay năm ngón xổ một tràng xì xà xì xồ vào mặt những người đáng tuổi cha tuổi chú của mình. Không biết tiếng Trung, chị hoàn toàn không hiểu người chủ nói gì.

Nhưng qua chất giọng phừng phừng lửa cháy, khuôn mặt đỏ gay của hắn ta, chị Ánh vẫn nhận ra những câu từ kia chẳng có ý nghĩa tốt đẹp gì.

Tuổi của những người công nhân ấy đều không còn nhỏ nữa. Dấu vết thời gian khắc sâu trên khuôn mặt họ. Những nếp nhăn xô vào nhau, họ chỉ lặng im cúi đầu. Tai liền miệng chửi thì tự nghe, đằng nào mình cũng không hiểu. Nhưng đó cũng chính là nguyên do của đợt “giông bão” này, vì không hiểu tiếng nên các nhân công đã làm sai ý trong công đoạn cắt và tạo hình giày.

Chị Bùi Ánh - Học viên tại Tiếng Trung Cầm Xu

Chị Bùi Ánh – Học viên tại Tiếng Trung Cầm Xu

Thấy cảnh ấy, chị Ánh không khỏi xót xa. Bất lực nhất là chị không thể cất tiếng nói. Không hiểu thì nói làm sao. Ngay tối hôm ấy, chị Ánh lên google tìm kiếm “Cách học tiếng Trung tại nhà”. Tìm chẳng ra. Cứ thế loay hoay 1 năm trời, vẫn ù ù cạc cạc mỗi khi nghe chủ người Trung Quốc nói chuyện.

Cho đến một ngày, sau 1 hồi lang thang trên mang, chị Ánh tìm thấy sách Emotional Chinese qua đề xuất Facebook ngẫu nhiên. “Chém gió song ngữ” này, “Cây từ vựng”, “Đánh chiếm ngữ pháp”, “Trung Quốc đó đây” như đưa chị đến với thế giới mới. Trong thế giới ấy, tiếng Trung đẹp và hay hơn rất nhiều. Sử dụng đúng người, đúng chỗ và đúng cách, ngôn ngữ này hay biết bao nhiêu.

18h30 tối mới tan ca, bé lớn 7 tuổi, bé nhỏ 5 tuổi, chị Ánh gần như không còn một khoảng trống nào dành cho việc học. Ấy vậy mà chị vẫn học. Học giỏi là khác.

Đêm muộn khi các con đã ngủ hay 30 phút khi trời hẵn còn tờ mờ sáng, chị tranh thủ cho bằng được. Đều đặn cứ mỗi 5h sáng, chị mở sách cặm cụi học, sau đó 5h30 dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa sáng cho các con.

Trong lúc làm đồ ăn sáng, chị bật Youtube để nghe mấy mẩu chuyện trong phần “Tiếng Trung mỗi ngày”. Vừa luyện nghe, vừa có người bầu bạn. Từ nào mà chưa hiểu thì dừng lại, nghe đi nghe lại đến khi nào nhớ thì thôi.

Cứ đều đều như thế từ tháng 6 năm ngoái. Chị Ánh của hiện tại đã hiểu tiếng Trung, nói chuyện hay nhắn tin qua Wechat đều không thành vấn đề. Khác hoàn toàn với trước kia, bây giờ cứ công việc nào cần gặp gỡ đối tác người Trung Quốc, chị đều hào hứng nhận.

“Chủ quản cũ nghỉ rồi, chứ nếu giờ còn làm, với vốn Tiếng Trung hiện tại của chị, chắc chắn chị sẽ không để họ mắng công nhân của mình như thế. Công nhân Việt Nam mình họ không hiểu tiếng nên không thể hiểu hết được ý tứ của người nói, làm sai nhiều nên bị mắng oan, giờ mình có thể phiên dịch cho họ hiểu thì sẽ không còn cảnh đó nữa”.